top of page

If available a podcast transcript will be here.

Chào các bạn, chào các bạn. Kể từ ngày Tết Nguyên Đán cho tới bây giờ, chúng mình mới gặp lại nhau qua những tập podcast. Mình là Linh, và chào mừng các bạn trở lại với podcast của EPV. 


Mình chuẩn bị cho tập podcast này vào những ngày gần cuối tháng Hai, và đối với riêng mình thì tầm này mỗi năm, mình sẽ suy nghĩ về một ngày đặc biệt của tháng Ba - ngày Quốc tế Phụ nữ. Ở Việt Nam thì người phụ nữ có tận 2 ngày dành tặng riêng cho họ, ngày 20/10 và ngày 08/03, 2 ngày để tôn vinh họ bởi cho dù xã hội có hiện đại thì sự bất bình đẳng giới vẫn còn và người phụ nữ vẫn luôn mạnh mẽ, kiên cường trong cuộc sống. 

Trong số những người phụ nữ được nhắc đến vào ngày 08/03 đương nhiên không thể nào thiếu mẹ. Tập podcast này mình muốn kể với các bạn về mẹ của mình và những điều mẹ thường nói với mình để các bạn sẽ thấy đâu đó hình bóng mẹ của mỗi người.


Mẹ mình không giống hình ảnh người mẹ hiền dịu, nhẹ nhàng như các bài văn mẫu. Mẹ thường mắng mình, mẹ thường thắc mắc “đẻ mày ra làm gì?”, “biết thế ngày xưa đẻ ra quả trứng còn hơn” nhưng tình yêu, tình thương của mẹ dành cho mình thì chắc chắn không ngôn từ hay bài văn nào tả được.  

Về mẹ của mình thì đầu tiên mẹ không thích nghe mình khóc hay giải thích và càng không thích mình im lặng mỗi khi mẹ mắng mình. Nếu mình khóc, mẹ sẽ nói “Nín” và mắng mình tiếp hoặc là “Oan lắm hay sao mà khóc?”. Nếu mình giải thích, mẹ nói “Mày chỉ ăn rồi cãi, nói một cãi mười.”. Nếu mình im lặng, mẹ bảo “Nói mà mặt cứ trơ ra”. Tất nhiên, nếu mình cười thì có thể sẽ ăn mắng gấp đôi ngay lập tức. Tiếp theo, mẹ của mình (và cả bố nữa) luôn kiên định về một nội dung khi mỗi khi mình mắc lỗi, mẹ có thể nói nguyên một chủ đề, một nội dung ở thì hiện tại và quá khứ từ ngày tháng này qua ngày tháng khác để chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ mắc lại lỗi sai đó nữa. 

Mình là người sẽ làm rất tốt nếu ở một mình, nếu có người đứng nhìn thì mình cảm thấy căng thẳng và tự nhiên mọi thứ sẽ sai nhưng mẹ luôn quan sát khi mình làm gì đó: quét nhà, lau nhà chẳng hạn. Mỗi khi nhìn mình quét nhà, mẹ sẽ bảo “Quét mạnh tay lên, sợ đau cái chổi à?”, và mẹ chắc chắn chỉ ra được 7749 chỗ mình bỏ xót khi dọn nhà, và dù mình có hì hục lau dọn thì cũng khó để mẹ hài lòng. 

Mẹ thường bảo mình lấy đồ hộ mẹ nhưng mẹ chỉ nói mình là lấy cái ấy mà không tả cụ thể là món đồ gì hay có những lúc mình tìm đỏ mắt một món đồ nhưng khi hỏi mẹ là mẹ tìm thấy ngay lập tức. Tất nhiên, mẹ phàn nàn và mẹ cũng thắc mắc rằng mẹ và mình có thực sự sống chung một nhà không? 

Mẹ luôn mắng mình mỗi khi mình đi chơi về muộn nhưng mẹ cũng là người luôn ngồi đợi mình về rồi hỏi mình có muốn ăn gì không, đã dắt được xe vào nhà chưa, mẹ luôn cảm thấy lo lắng nếu mình phải đi quãng đường xa hay mình về lúc tối muộn. Mình và mẹ hầu như trái ngược nhau nhưng nếu có một ngày mình tự nhận bản thân lười biếng và chẳng làm gì nên hồn thì đây điều duy nhất mẹ có chung quan điểm với mình. 


Có thể mẹ mình khó hiểu, mẹ mắng mình mỗi ngày, và tất nhiên không phải lúc nào mình cũng nghe lời mẹ bởi ngày nào cũng nghe mắng thì thật chẳng mấy dễ chịu nhưng mình luôn biết rằng đơn giản mẹ luôn nghĩ cho mình, mẹ mong mình tốt lên mỗi ngày. Mẹ mình cũng có khi nhẹ nhàng, có khi giận dữ âu cũng là vì những lo toan, áp lực từ cuộc sống. Mình luôn tự hỏi rằng những người phụ nữ trong đó có cả mẹ mình rằng sao họ có thể mạnh mẽ và toàn năng như vậy. Mẹ mình dù bận rộn đi làm cả ngày nhưng vẫn luôn lo toan đầy đủ cho gia đình. Mẹ có thể cân bằng được cả hai công việc: công việc của riêng mẹ và công việc của một người phụ nữ gia đình. Có lẽ trước khi có gia đình, mẹ có nhiều sự ưu tiên khác, mẹ cũng có những sở thích riêng nhưng sau đó sự ưu tiên được mẹ dành riêng cho gia đình và các con. 

Thường thì buổi sáng khi mình thức dậy đã thấy mẹ trong bếp chuẩn bị đồ ăn để mình mang đi học và buổi tối khi mình trở về sau một ngày dài cũng đã là hình bóng của mẹ trong bếp, nấu cơm tối cho cả nhà, và nếu mình về muộn hơn cũng vẫn là mẹ ngồi đợi mình. Nếu mình nói rằng con thích món này món kia thì ngay hôm sau mẹ đã làm món đó. Nếu mẹ mua món gì ngon và mình bảo “Con thích lắm” thì sau đó mẹ mua 10 phần cho mình. Nếu mình cần một thứ gì đó, mình nói với mẹ, tất nhiên mẹ luôn chắc chắn rằng mẹ sẽ mua thứ đó cho mình. Có những lúc mẹ đi vắng mấy ngày, mình và đứa em phải tự nấu ăn, và có làm thế nào cũng không giống như mẹ làm. Mình kể khổ với mẹ, mẹ bảo rằng: “Đợi mẹ về, mẹ nấu cho là ra cái vị đó chứ sao”. Mẹ đi vắng, dù bận nhưng mẹ không quên gọi về để chắc chắn rằng cả nhà vẫn ổn. Mẹ thích rủ mình đi siêu thị cùng mẹ, mình cũng thích vì mẹ sẽ mua đồ ăn vặt cho mình. Quãng đường từ nhà tới siêu thị ngắn thôi nhưng vẫn là mẹ đèo mình vì mẹ bảo mẹ không tin tưởng tay lái của mình, rằng mình có lớn thế nào thì trong mắt mẹ, mình mãi mãi chỉ là một đứa bé và chừng nào mẹ còn khỏe mẹ muốn là người đèo mình. 

Để kể về mẹ của mình thì rất nhiều, đây chỉ là những điều rất nhỏ về mẹ. Mẹ mình có thể không phải người phụ nữ giỏi nhất nhưng đối với mình, mẹ là người toàn năng nhất. Mẹ và mình là 2 người đối lập nhau, luôn có những ý kiến trái ngược nhau nhưng luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống mỗi người. Khi mình còn nhỏ đến bây giờ, mẹ là người đầu tiên mình hỏi mỗi khi mình về nhà, là người dạy mình học mỗi tối những ngày thơ bé và cũng là người dạy mình những bài học đầu tiên trên con đường trưởng thành của mình, là người mình tìm về sau những ngày dài mỏi mệt, sau những khó khăn trong cuộc sống. Mẹ luôn là người bạn chân thật và bao dung nhất, khi mà những thử thách bất ngờ ập đến, khi mình mắc những sai lầm trong cuộc sống; khi những rắc rối dày đặc xung quanh, và mình cảm thấy thất vọng thì mẹ vẫn sẽ luôn ở bên mình, luôn cố gắng để mình tích cực hơn bằng những lời khuyên và bằng tình yêu thương của mẹ. 

Nghe mẹ mắng nhiều, mình và các bạn không cảm thấy vui, nhưng nghe mẹ nói cũng có sự hay của riêng nó và nếu thiếu đi tiếng mắng đó thì chúng ta sẽ cảm thấy trống vắng. Có thể phần nhiều chưa cảm nhận được cho đến một ngày chúng ta đột ngột phải xa mẹ để đi học, đi làm, lập gia đình hay đơn giản là khi mẹ vắng nhà một vài ngày thôi. 

Mẹ, và tất cả những người phụ nữ xứng đáng nhận được nhiều lời chúc và sự quan tâm. Nếu chỉ thể hiện lòng biết ơn, tình cảm dành cho họ trong những ngày đặc biệt này thì cũng chưa đủ vì chúng ta có tận hơn 360 ngày còn lại để làm những điều ý nghĩa đó. Trong cuộc sống, người phụ nữ luôn cố gắng và nỗ lực rất nhiều, họ vừa đi làm vừa chăm sóc gia đình, họ mang những thiên chức, gánh nặng riêng, đôi khi họ phải hy sinh những ước mơ, sở thích của bản thân để chăm lo mọi người xung quanh và dĩ nhiên, điều kỳ diệu là họ luôn làm tốt, luôn cân bằng được tất cả điều đó. Hãy luôn quan tâm tới những người phụ nữ xung quanh mình, hãy thấu hiểu họ và chia sẻ những trách nhiệm của cuộc sống cùng với họ. 


Hôm nay, ngay lúc này, trời không lạnh, mình vẫn ngồi làm việc bình thường nhưng tự nhiên mình cảm thấy nhớ mẹ. Có thể tối nay mình sẽ trở về nhà muộn hơn nhưng có một điều mình luôn chắc chắn rằng mẹ cùng với tiếng mắng của mẹ và cả sự quan tâm của mẹ luôn đợi mình ở nhà. 

Tập podcast này mình tạm dừng ở đây, mong là các bạn có thể thấy được hình bóng của mẹ qua những điều mình kể về mẹ mình. Những người phụ nữ thì luôn xứng đáng nhận được nhiều sự yêu thương và quan tâm. Hẹn gặp lại các bạn ở những tập podcast sau nhé!

NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ (08/03) - MẸ CỦA MÌNH

Easy Peasy Admin

bottom of page