top of page
Writer's pictureHa Nguyen Linh

Nhân Ngày Nhà Giáo Việt Nam, Nghe Câu Chuyện Thời Đi Học Của Mình (The Story of My School Days)



Thời đi học, dù là con ngoan trò giỏi hay là thành phần nghịch nhất lớp thì thầy cô vẫn luôn là những người để lại cho bạn rất nhiều. Họ để lại những kiến thức quý báo, những lời răn đe và đôi lúc là những bài học để đời. Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy, dù sao thì trong quãng thời gian đi học, chúng ta cũng sẽ có những người thầy mà chúng ta sẽ không quên bởi sự tâm huyết với nghề, sự quan tâm tới từng học sinh. Về tôi, khi còn đi học, tôi may mắn được dạy dỗ bởi những người thầy người cô tận tâm, là một phần để giúp tôi thay đổi thành người tốt hơn. Nhân ngày Nhà Giáo VN, tôi viết bài blog này để kể các bạn nghe về những “người đưa đò” đã giúp tôi khám phá những khả năng của bản thân, đã hướng tôi tới những điều tốt hơn trong cuộc sống này.

Nhớ về cái năm tôi 10 tuổi, bố mẹ cho tôi đi học ở một trường quốc tế, nghe thì có vẻ đáng mơ ước nhưng ngày đó tôi sợ và không thích chút nào bởi vì tôi không biết tiếng Anh. Khi tôi bước vào lớp là hầu như đã nghe thấy các bạn nói tiếng Anh trôi chảy rồi, các bạn tự tin giao tiếp với giáo viên nước ngoài bằng tiếng Anh. Điều này khiến tôi tự ti và cảm thấy bản thân chắc là không thể bắt kịp bạn cùng lớp. Điều này khiến tôi không thích học tiếng Anh lắm, tôi cảm thấy chán nản khi học và cô giáo tiếng Anh của tôi - cô Thủy đã nhận ra điều đó. Cô nói nhỏ với tôi rằng nếu không hiểu bài ở đâu thì không được ngại mà phải hỏi cô, nếu ngại thì có thể gặp riêng cô để hỏi lại bài. Tất nhiên là mới đầu tôi vẫn ngại rồi nhưng tôi nhận ra là trên lớp cô giảng bài chậm hơn một chút, cô thường để ý tới những học sinh học chậm hơn, trong đó có tôi. Mỗi khi cô giảng xong một kiến thức mới, cô thường hướng mắt tới nhìn tôi để chắc chắn rằng tôi vẫn tập trung học và cũng để xem xem tôi có đang hiểu bài không. Tôi cũng thường bị gọi lên bảng làm bài và nếu tôi có làm sai thì cô nhẹ nhàng chỉ ra tôi sai ở đâu, cấu trúc này nên dùng như thế nào và có vẻ là cô sẵn sàng giảng bài lại một lần nữa cho cả lớp nếu tiết học có nhiều thời gian hơn. Sau đó, chắc là vì cô khá là lo lắng cho mấy đứa tôi nên cô nhắn hỏi phụ huynh rằng cô có thể dạy kèm mình cùng mấy bạn ở lớp không, và cô nhất định không lấy phí từ chúng mình. Phụ huynh đồng ý và những ngày sau, cô luôn đợi mấy đứa tôi tan học để cùng đi bộ về nhà cô. Cô hỏi chúng tôi rằng “Các con có mệt không, có đói không để cô mua bánh cho các con nhé. Mấy bạn chịu khó học cùng cô một thời gian nhé, nhìn các bạn cô cũng lo lắng chứ”. Nghe cô nói vậy xong thì tôi chắc chắn rằng tôi cần phải cố gắng học tiếng Anh thôi, một phần vì tiếng Anh cần thiết cho tương lai sau này của chính tôi, một phần là tôi không muốn làm cô thất vọng. Vậy là hình ảnh cô đợi chúng tôi tan học mỗi chiều thứ 4, thứ 6 cứ diễn ra như vậy cho đến khi tôi học xong cấp 2 và rời khỏi vòng tay của cô.

Rồi tới ngày tôi đi học đại học, năm 2 tôi gặp khó khăn với tiếng bồ đào nha, tôi và 4 đứa bạn cùng lớp đã xin thầy dạy kèm chúng tôi. Kể từ ngày đó, sau khi học 4 tiếng ở trên trường, tôi lại tiếp tục đi học thêm tiếng Bồ. Tôi sẽ không quên được những lần thầy tâm huyết giảng đi giảng lại một kiến thức mới cho chúng tôi tận 4, 5 lần, đôi khi sự hơi thất vọng, nụ cười trừ thoáng hiện trên mặt thầy nhưng mà sau đó thầy lại giảng lại mọi thứ thật chậm rãi, rồi lại nhẹ nhàng hỏi “Các em hiểu phần này chưa? Hay để thầy nói lại lần nữa cho thấm nhé” :)). Ngoài những lúc nhẹ nhàng thì thầy cũng có lúc nghiêm khắc. thầy bắt chúng tôi chép phạt chỉ vì chúng tôi không nhớ được cách đếm số 11 trong tiếng Bồ hay chỉ còn khoảng 1 tháng nữa là đến thi cuối môn thì thầy sẵn sàng giao cho chúng tôi 5 cái đề và 2 bài văn để chúng tôi làm. Thi thoảng nếu chép phạt chưa đủ, chưa làm xong bài tập, chúng tôi sẽ rất lo lắng sợ thầy mắng nhưng mà thầy không mắng, thầy bảo không cần chép phạt nữa hoặc là thầy sẽ cùng chúng tôi làm tiếp bài tập. Nhớ có một ngày, tôi trễ deadline, gửi bài khá là muộn cho thầy, vậy mà chỉ chưa đầy 20 phút sau, thầy đã gửi lại bài chữa cẩn thận và tỉ mỉ cho tôi, dặn tôi nên viết câu này như thế nào mới hay, cấu trúc này tôi dùng đã đúng hay chưa. Lúc học viết luận, thầy không khuyến khích chúng tôi dùng bút xóa, sai thì gạch đi viết lại, thầy cứ nói đi nói lại rằng “xóa và gạch đi khác nhau đấy nhé”. Hồi đó, chúng tôi cười và chẳng nghĩ gì nhiều, với tâm lý vở sạch chữ đẹp cộng với việc không muốn người chấm điểm nhìn thấy lỗi sai nên chúng tôi vẫn dùng bút xóa bình thường. Mãi đến gần đây tôi mới nhận ra lời thầy dặn có ý riêng của thầy. “Những lỗi sai của chúng ta đều không thể xóa bỏ hoàn toàn, nó luôn ở đó để chúng ta nhìn lại và sửa sai hoặc không nhìn lại để bước tiếp. Rồi nhờ sự kiên nhẫn, tâm huyết của thầy, chúng tôi cứu được điểm của năm học đó và tất cả không bỏ cuộc với tiếng Bồ Đào Nha.

Cô Thủy và thầy là hai người truyền cảm hứng tới tôi rất nhiều để tôi theo đuổi con đường ngôn ngữ. Cô Thủy giúp tôi nhận ra rằng tôi có khả năng học tiếng Anh và tôi có thể bắt kịp tất cả mọi người chỉ cần tôi nỗ lực. Thầy là người đơn giản những bài học tiếng Bồ Đào Nha, thầy giúp tôi có động lực để tiếp tục học tiếng Bồ trong thời điểm mà tôi sợ hãi nhất, chán nản nhất, và đặc biệt là bài học về lỗi sai của thầy nữa.

Hiện tại, tôi làm việc ở một trung tâm giáo dục, tôi có thể nhìn thấy sự tận tâm mà các giáo viên ở đây dành cho mỗi lớp học của họ. Mỗi giáo viên đều cẩn thận thiết kế bài giảng, slide và game để phù hợp với từng lớp và cũng để các bài học trở nên thú vị hơn. Đôi khi tôi được nghe vài tâm sự lo lắng cho học sinh của giáo viên, họ lo lắng lỡ bài giảng chưa hay, họ giảng bài học sinh chưa hiểu hay bài tập này có khó quá với học sinh không. Tôi nhận ra rằng giáo viên nào cũng luôn sẵn trong mình tình yêu nghề, sự tận tâm với việc truyền đạt kiến thức tới học sinh . Chắc hẳn là các thầy, các cô cũng có những lúc mệt mỏi và áp lực nhưng họ chẳng bao giờ thể hiện ra cả. Thầy cô luôn cố gắng tạo ra một không khí lớp học thoải mái và đỡ căng thẳng nhất có thể.

Trong cuộc sống mỗi người, có lẽ chúng ta ít nhiều đều gắn bó với việc học, với trường học, với thầy cô giáo, và hẳn là chúng ta đều có những người thầy, người cô đã luôn quan tâm, giúp đỡ chúng ta, rèn luyện chúng ta trở thành những người tốt hơn. Nhân ngày 20/11 gửi lời chúc tốt đẹp tới những người thầy người cô và đặc biệt là các giáo viên của EPV đã luôn tâm huyết với nghề dạy học và với học sinh.

Tạm biệt!


20.11.2023

14 views0 comments

Recent Posts

See All

コメント