top of page

Xe buýt đi nhanh, trong đầu nghĩ chậm




Xin chào các bạn, mình là Tân, một thành viên mới của Easy Peasy Vietnamesy và đây là bài viết đầu tiên của mình trên blog của EPV. Với những câu chuyện linh tinh vu vơ mà mình chia sẻ trên blog này, mình hi vọng chúng sẽ đóng góp được một chút gì đó có ích cho các bạn nước ngoài đang học tiếng Việt hoặc có hứng thú với ngôn ngữ này. Hi vọng các bạn hãy đón nhận nhé!

Hello everyone, I am Tan, a new member of Easy Peasy Vietnamesy and this is my first post on EPV's blog. With the vague miscellaneous stories that I share on this blog, I hope they will contribute something useful to foreign friends who are learning Vietnamese or interested in this language.Hope you enjoy it!


Hôm nay, mình muốn hỏi mọi người một câu hỏi: Hàng ngày các bạn thường đi học, đi làm bằng phương tiện gì? Mình thì hay sử dụng xe buýt công cộng để di chuyển và mình cũng khá thích đi bằng phương tiện này. Có thể đi xe buýt không thuận tiện hay nhanh chóng bằng các phương tiện khác, tuy nhiên mình vẫn lựa chọn sử dụng chúng. Nhiều bạn sẽ thắc mắc tại sao mình lại có sự lựa chọn như thế. Vì vậy, trước hết, mình sẽ kể cho các bạn về lý do tại sao mình lại hay đi cũng như thích đi xe buýt.

Today, I want to ask you guys a question: How do you usually go to school or work every day? I often take public buses for traveling and I also quite like to travel by this means. Maybe taking the bus is not as convenient or fast as traveling by other vehicles, but I still choose to use it. Many of you guys will wonder why I have such a choice. So, first of all, I will tell you about the reason why I often and would like to travel by bus.


Lý do đầu tiên: mình không có xe đạp hay xe máy. Đây là một lý do rất rõ ràng để giải thích tại sao mình lại đi học và đi làm bằng xe buýt. Bố mẹ cũng nhiều lần hối thúc mình đi thi bằng lái xe máy, tuy nhiên mình thì là một đứa khá lười (có thể đây mới là nguyên nhân chính mặc dù nghe nó khá ngớ ngẩn). Nghĩ đến việc phải ôn thi và làm thủ tục đăng ký dự thi là mình chỉ muốn đi ngủ ngay thôi.

The first reason: I don't have a bicycle or a motorbike. This is a very clear reason why I go to school and work by bus. My parents also urged me to take the motorbike test many times, but I'm a pretty lazy kid (maybe this is the very main reason even though it sounds kind of silly). Thinking about having to study for the exam and register for it, I just want to go to sleep immediately.


Lý do thứ hai: mình chưa có tiền mua xe máy. Ừm thì đây là một lý do cũng khá hợp lý đấy chứ. Mình là người Việt nhưng không phải người Hà Nội, mình từ đến một miền quê nhỏ ở một tỉnh miền Bắc Việt Nam tên là Nam Định. Hiện tại, mình đang học đại học trên Hà Nội, vì thế ngoài học phí ra mình còn phải dành một khoản tiền để chi trả cho phòng trọ và phí sinh hoạt. Mình đang đi làm bán thời gian (ở Easy Peasy Vietnamesy nè) nhưng vì nó chỉ là công việc bán thời gian nên cũng không thể đủ để chi trả cho tất cả. Do đó xe buýt đương nhiên sẽ là một lựa chọn đi lại phù hợp hơn đối với một sinh viên như mình rồi.

The second reason: I don't have money to buy a motorbike. Well, this is a pretty good reason. I am Vietnamese but not a Hanoian, I come from a small countryside in a northern province of Vietnam called Nam Dinh. Currently, I am studying at a university in Hanoi, so in addition to tuition fees, I also have to spend some money to pay for accommodation and living expenses. I'm working part-time (yea, at Easy Peasy Vietnamesy) but since it's just a part-time job, it's not enough to pay for it all. Therefore, the bus will of course be a more suitable travel option for a student like me.


Lý do thứ ba: cảm giác và trải nghiệm khi đi xe buýt thật sự rất khác so với khi đi bằng các phương tiện khác. Đây cũng chính là chủ đề của bài viết mà mình đem đến cho mọi người ngày hôm nay. Mỗi chuyến xe buýt đều để lại cho mình rất nhiều kỉ niệm với cảm xúc khó quên. Nhắc đến Hà Nội là mình sẽ nhớ ngay đến những chiếc xe buýt màu vàng, màu xanh dương, màu xanh lục với biển số hiệu xe đèn led màu đỏ chạy khắp nơi trên khắp các đường phố. Chiếc xe buýt thân thuộc từ lâu trở thành một phần không chỉ đi sâu vào tiềm thức của mình mà còn của rất nhiều những con người đã và đang sinh sống ở Hà Nội.

The third reason: the feeling and experience of riding the bus is really different from when traveling by other means. This is also the topic of the article that I bring to everyone today. Each bus trip has left me with a lot of memories with unforgettable emotions. Referring to Hanoi, I will immediately reminisce about the yellow, blue, and green buses with red led license plates running everywhere on the streets. The familiar bus has long become a part of not only going deep into my subconscious but also of many people who have been living in Hanoi.


Ngồi trên xe buýt, nhìn qua cửa sổ, mình đeo tai nghe lên và mở Spotify trên điện thoại, bật một bài nhạc indie rồi lặng lẽ ngắm nhìn đường phố Hà Nội. Khung cảnh Hà Nội nhìn qua cửa sổ xe buýt trở nên lãng mạn biết bao: Bầu trời xanh thẳm có những đám mây trắng trôi bồng bềnh, ánh nắng sớm màu vàng chiếu nhè nhẹ qua cửa sổ. Những hàng cây xanh bên đường hòa vào làm một với những ngôi nhà và hàng quán chen chúc nhau với các biển hiệu sặc sỡ đủ màu sắc. Thỉnh thoảng lại xuất hiện những tòa nhà cao tầng giống như những tên khổng lồ đang xâm chiếm thành phố. Dưới lòng đường, người đi bộ, người đi xe đạp, người đi xe máy, người lái xe hơi… tấp nập qua lại.

Sitting on the bus, looking out of the window, I put on my headphones and opened Spotify on my phone, turned on an indie song and quietly watched the streets of Hanoi. The scene of Hanoi seen through the bus window becomes so romantic: the sky was deep blue with white clouds floating, the yellow morning sun shines softly through the window. The rows of trees by the roadside merged into one with houses and shops crammed with colorful signs. Occasionally, tall buildings like titans were invading the city. Under the roadway, pedestrians, cyclists, motorcyclists, car drivers... were busily going back and forth.



Trên xe buýt cũng có rất nhiều người, mỗi người cũng có một dáng vẻ khác nhau: nhân viên văn phòng, người lao động chân tay, những cô cậu bé học sinh, những ông cụ bà lão, những thanh niên với bộ quần áo kiểu cách, những người lớn với trang phục sang trọng lịch sự, những người với cách ăn mặc dân dã giản dị… Tất cả đều ở trong chung một không gian gọi là xe buýt, chẳng ai nói gì với nhau cũng chẳng ai nhìn nhau, có vẻ như mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ như mình hay nhìn vào một khoảng không vô định trước mắt. Mỗi người đều có một cuộc sống riêng để suy nghĩ, lo toan, nhưng vì một điểm chung nào đó mà tình cờ gặp nhau ở nơi đây, ở chung một không gian, chung một con đường và có thể là chung một điểm đến. Mỗi lần dừng xe, có những hành khách rời đi, có những hành khách ở lại và có thêm cả những hành khách mới bước lên xe. Cũng như cuộc đời của chúng ta vậy, trên một chặng đường dài phải trải qua rất nhiều dấu mốc và điểm dừng, có những người chúng ta gặp được một lần trong đời và rời đi, có những người thì ở lại với chúng ta đến điểm dừng chân cuối cùng. Mình nghĩ thầm, phải chăng đó là do sự sắp đặt của định mệnh và vì một mục đích nào đó…

There were also many people on the bus, each with a different appearance: office workers, manual workers, school boys, old men and women, young people with stylish clothes, adults with elegant and polite clothes, people with simple rustic clothes… All were in the same space called a bus, no one talked to each other nor looked at each other, it seemed that everyone was looking out the window like me or at an unknown space in front of their eyes. Everyone had a separate life to think of and care about, but because of a certain common point, they happened to meet each other here, in the same space, on the same road and maybe the same destination. Every time the bus stopped, some passengers left, some stayed and some new passengers got on. Just like our lives, on a long journey we have to go through many milestones and stops, there are people we meet once in our life and leave, there are those who stay with us until the last stop. I thought to myself, is it due to the arrangement of fate and for some purpose...


32 views0 comments
bottom of page